1 | 2 | 3 | 4 | 5
"Được, về cơ bản chức năng sẽ không thể thay đổi nhưng nếu chỉ là hình dạng thì có thể."
Mái đầu đứa con gái tóc đỏ nhẹ nghiêng khi thấy thầy trả lời và cặm cụi viết trên mảnh giấy, rồi lại nhìn xuống những gì ở trên đó khi được thầy đưa, đọc một chút. Là hướng dẫn đường đến phòng nghiên cứu. Dễ hiểu, nhưng nếu vừa cầm vừa đi, thì cũng là không hẳn dễ tìm.
"Em chỉ cần đến phòng nghiên cứu ở Học viện, nhờ họ chỉnh sửa lại là được. Họ sẽ thu phí chỉnh sửa dựa trên hình dạng em muốn."
Và vấn đề trọng điểm thứ đến rồi.
"Phí thu có cao lắm không thầy? Trung bình... khoảng chừng bao nhiêu?"
Hanamori hỏi rồi thì đưa mắt xanh nhìn thầy, hai tay lại cho vào trong túi áo khoác và kéo ra, trống rỗng, như cô sinh viên mới lần đầu từ tỉnh lên thành phố để đi học và chưa có thu nhập ổn định để chi trả nhiều thứ, với mấy thứ tương đối đắt đỏ thì lại càng không. Rất thật, không hề giả trân.
"Nếu cao quá... thầy có thể giới thiệu em một công việc để làm thêm không?"
Cô ta còn định bảo rằng, "Em cũng có thể làm trợ lý cho thầy nếu thầy không thấy phiền", mấy thứ như chuẩn bị tài liệu nước uống các thứ này kia, nhưng dường như lại muốn đợi câu trả lời kia từ thầy trước, nên không hỏi. Hanamori nghĩ thêm một chút và tiếp tục.
"Và nếu không phiền, khi hết tiết, thầy dẫn em xuống phòng nghiên cứu được chứ ạ?"
Cô ta không nói thẳng là mình lớn đầu rồi còn có thể bị đi lạc, nhưng chuyện gì cũng đều có thể, nên hỏi trước vậy cũng là để tránh trường hợp đó xảy ra. Và cả, nếu như có thầy đi cùng một lần để làm quen, sẽ không cảm thấy ngại ngùng cho những lần sau đó.
"Em cũng có thể gửi thầy một số mẫu kính, quà cám ơn thầy vì đã giúp đỡ em."
Câu này không phải là để hối lộ giáo viên ngày đầu mới gặp. Chắc chắn.