

Ngày 18 tháng 06 năm 1907.
???
???
Zina sủa một cách đầy phấn khích khi lũ cừu đã được lùa về chuồng, còn chú ngựa Genya được Alek dắt đi thong thả đi về nhà khi đã đến giờ ăn tối, còn trời thì vẫn còn sáng tảng vì đã vào hè. Fyodor có vẻ chưng hửng khi nhìn thấy Alek về nhà, như thể ông chờ một ai đó khác.
"Khách của chúng ta chưa về sao?" Ông hỏi có chút ngạc nhiên khi bưng những chiếc bánh pelmeni ra bàn ăn lớn của họ. Afonya đã ăn từ trước và lên nhà vì nó muốn viết cho xong đống luận, nên dưới nhà ăn giờ chỉ có bố mẹ Alek và đứa em trai Feliks.
Trong một khoảnh khắc, Alek im lặng nhìn lại bố mình.
Trong một khoảnh khắc tiếp theo, anh nhớ lại cậu thanh niên nói chuyện với mình sáng nay ở cánh đồng hoa hướng dương, về thứ tiếng Kislev nặng nề của Graeme và cái sự ngơ ngác của cậu ta khi nghe anh chỉ đường.
Cậu thanh niên đó trông không giống người sẽ trễ cả giờ ăn tối, nhất là khi cậu ta đến từ Isle và mới lần đầu đến Kislev. Rất táo bạo, nhưng logic và không sai biệt cho lắm, Alek kết luận.
"Chắc là lạc rồi ạ."
Fyodor im lặng nhìn lại đứa con trai.
"Thế mày còn đứng đó làm gì! Đi tìm khách đi cái thằng này!"
"Ngoan nào, chàng trai." Alek cưỡi Genya thong thả đi trên con đường đất quen thuộc của vùng ngoại ô, đã bị những bánh xe và bước chân mài mòn. Chú ngựa nâu khịt mũi một cách đỏng đảnh, nhưng Alek cũng không thể trách được, cậu chàng đã rong ruổi cả chiều nay với Alek trên những cánh đồng rồi.
Trời đã dần ngả vàng, và Alek bắt đầu nghĩ rằng có thể vị khách quý của gia đình họ đã đi qua tận cả làng phía Bắc để đi vào rừng thì một cái bóng xuất hiện, đứng giữa cánh đồng hoa đã bị anh cắt đi mất vào trưa nay, và có vẻ như đang đi về hướng lại với trang trại nhà Morozov. Alek nhảy xuống khỏi ngựa, không quên vỗ về Genya bình tĩnh khi thấy người lạ.
"Lại lạc sao, cậu Graeme?"
Aleksandr Morozov