Postby Ririka » 18 Dec 2020, 01:39
Thời gian: Bitter Watermelon, Summer 2100 | Địa điểm: Quán trọ nhà Diavolo > Nhà Vine
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32
Hai câu nói của Aashi thế nào lại khiến xà moi Heike ủ rũ hẳn đi, dụi đầu vào vai anh vừa ôm chặt vừa dụi dụi. Aashi không vội hỏi vì sao Heike đột nhiên lại buồn như vậy mà chỉ cúi đầu ôm lấy anh người thương bằng một cái ôm rất nhẹ, cũng dịu ngoan để Heike ôm anh. Đôi cánh hồng hạc vòng lên trong vô thức, lớp lông vũ bông bông không thấm nước bọc lấy vai Heike như cái ôm thứ hai. Âm ấm, mềm mềm.
Thanh niên biết, bằng cái dụi đầu khe khẽ của anh người thương trên ngực mình ấy, rằng Heike sẽ sớm nói ra điều trong lòng anh thôi. Mà không thì Aashi cũng sẽ quấn lấy anh cho đến khi xà moi đủ thoải mái để nói ra. Loài hồng hạc có tự tin mình làm được điều đó, dính chặt lấy Heike (như từ lúc anh đặt chân đến Kingdom of Furies tới giờ ấy). Ít nhất thì là lúc này. Ít nhất là khi họ còn được ở bên nhau.
Thực sự không dễ có đâu. Không dễ để được ôm Heike, đón nhận những rung cảm của anh, hay thậm chí là ở gần nhau như thế này thôi.
Nên có rồi thì phải tận dụng cho đủ.
"Thật sao? Anh có thể bảo vệ em à?"
Khi bàn tay Heike co lại trong tay Aashi, níu lấy ngực áo thanh niên, Aashi đã cảm thấy hình như anh ấy đang muốn hôn mình.
Muốn một điều gì đó chắc chắn hơn, rõ ràng hơn, như để xác nhận điều Aashi vừa nói ra. Xác nhận mối quan hệ chỉ mới được chưa đầy một ngày của họ.
Vậy nên, Aashi làm vậy.
Aashi cúi xuống, rúc bản thân vào cục bông cụp tai là người yêu anh bên dưới, dùng kỹ năng hồng hạc để luồn được tới sát bên Heike đang giấu mặt vào ngực anh. Ở đây Aashi có thể thấy được hai chân mày Heike đang nhíu sát vào nhau ra sao. Đôi môi anh trai đang mím lại ra sao, và Aashi xoa nhẹ ngón tay cái lên khoé miệng xà moi trước khi đặt lên đó một nụ hôn nóng mềm. Tay còn lại của anh vẫn đang giữ tay Heike trên ngực. Trong tầng cánh lông vũ và một cái hôn mềm còn hơn nước, âm thanh duy nhất Aashi nghe được là nhịp tim của bản thân anh, bên dưới tay Heike, khi đó. Họ mới chỉ là người yêu của nhau có một ngày thôi nhưng nó đã biết phản ứng rồi đấy. Trái tim của Aashi, vốn tưởng rằng đã chai sạn như gỗ đá từ lâu, lúc này lại đang đập những nhịp rất rộn rã, rất yên vui, rất nhiệt thành bên dưới những ngón tay và lòng bàn tay Heike. Từ ngoài nhìn vào thì không thấy được vì Aashi luôn mang nụ cười bình thản lắm, nhưng ở khoảng cách này hay đặt tay lên ngực thanh niên, nhất định sẽ nghe rất rõ. Ngay cả Aashi cũng mới biết khi thanh niên nắm tay Heike và đặt lên ngực mình như thế. Rằng bản thân có thể phát ra những nhịp đập rộn ràng thế này.
Anh Heike có nghe thấy không?
“Em đang rất hạnh phúc.”
Đã luôn hạnh phúc như thế, đã luôn tìm được bình an, kể từ khi biết thương người anh này rồi.
Aashi không phải đứa trẻ có thể dễ dàng cảm nhận được hạnh phúc. Phần lớn thời gian anh thường đi tìm kiếm nó trong cuộc đời của những người khác, góp nhặt những khoảnh khắc mà họ thấy hạnh phúc và giữ chúng lại trong bầu trời con con của bản thân, bằng lòng với hơi ấm sẻ chia dù nó không thuộc về mình. Thanh niên vì vậy mà cũng không dễ kết nối với người khác. Anh đi lang thang trong thế giới không thuộc về mình và tìm kiếm điều mà bản thân không hiểu rõ, không muốn sống như Naera nhưng cũng không biết sống thế nào khác, cô độc ở đây đã hai mươi tám năm cho đến khi gặp lại Heike. Heike có thể không nhận ra, nhưng anh thực sự đã làm nhiều thứ cho Aashi rồi.
Tiếp nhận Aashi, để Aashi bước vào cuộc sống của anh. Nếu từ đầu Heike coi Aashi là người ngoài dù chỉ một chút, nếu bước đi của họ lệch nhịp dù chỉ một chút thôi, thì Aashi và anh xà moi có lẽ đã không ở đây.
Nếu họ từ đầu đã không yêu quý nhau, trân trọng nhau.
“Em nghĩ em đã thích anh Heike từ khi còn là một đứa nhóc đấy.”
Aashi nói trên môi Heike như thế, bằng một nụ cười và ánh mắt sáng lấp lánh. Hơi ấm từ nụ hôn buổi chiều của họ đan vào giọng nói trầm tĩnh trong miệng người thanh niên, từ lồng ngực truyền ra, đem theo rất nhiều năm cảm xúc từ ngày đầu tiên Aashi gặp loài xà moi cho đến giờ họ ở đây, và thanh niên đã đủ lớn để giữ người mình thương vào lòng.
Cảm ơn anh vì đã không đẩy em ra khỏi đời mình.
Để Aashi được thuộc về một nơi nào đó.
Để em được thích anh.
Được yêu anh.
"Anh thích em… Aashi, anh rất, rất, rất thích em."
Như vậy, Aashi đã rất hạnh phúc rồi.
Thanh niên bật cười khi nghe anh người thương lẩm bẩm như vậy. Anh đợi Heike dụi vai mình chán chê xong ngẩng lên rồi mới tấn công lại, nghiêng đầu hôn ảnh lần nữa rồi lại lần nữa nữa, biết thừa xà moi này còn chưa hết nghĩ ngợi linh tinh mà cũng chưa thoả mãn đâu nên Aashi xém chút xíu thì ôm bổng người thương lên mà hôn luôn. Cơ thể họ áp sát bên nhau và Heike cũng vòng tay qua hông Aashi, giữ chắc họ lại. Aashi vốn chẳng để ý đến không gian xung quanh lắm, mà dù sao thì họ cũng có vừa cánh vừa đuôi che đi rồi.
Sau này Aashi thích bế Heike lên hôn thật. Trong những cuộc tình vị nóng bỏng của họ hay sau một khoảng thời gian xa cách địa lý rồi trở về bên nhau, hay khi cả hai đều mặc vest trắng toát cài hoa đỏ au, bước ra từ lễ đường của chính họ. Aashi thích bế Heike lên và để anh hôn xuống môi mình như vậy, để bản thân chìm vào cảm giác được vuốt ve, được thích, được yêu. Còn Aashi thì sẽ ôm anh người thương trong tay, để Heike dựa vào và bảo vệ anh, xoa dịu anh, yêu thương anh, từ giờ đến cuối đời.
Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này, khi hai người đã thực sự thuộc về nhau và Aashi có một cái họ trong lý lịch, một chiếc nhẫn đeo trên tay. Giờ thì họ chỉ đang tận hưởng ngày hẹn hò đầu tiên, bước từng bước bỡ ngỡ đầu tiên trên con đường dài sóng vai sau này.
Đó nhất định sẽ phải là một con đường vừa rạng rỡ, vừa dịu êm.
...
Câu chuyện về việc xăm mình đánh dấu quay lại sau đó, khi Aashi đã chịu buông Heike xuống và nụ hôn của họ cũng dịu lại phần nào. Aashi nhìn người yêu mặt đỏ lựng môi cũng đỏ lựng, chân đi loạng quạng thì có vẻ muốn bế anh trai lên đi nốt đoạn đường tới thư viện luôn, nhưng Heike đã nhanh hơn anh, tay đan vào tay hồng hạc mà nắm lại thật chặt. Aashi ngây ra một chút khi người yêu hôn lên khớp ngón tay mình như vậy. Sau đó thì ngoan lại, để Heike dẫn đi trên con đường đầy ánh hoàng hôn, từ nơi tập về nhà.
Heike nói rằng anh muốn xăm lên ngực Aashi, và có vẻ xà moi cũng muốn xăm hông mình luôn. Thanh niên trên đường đi hẳn là cũng suy nghĩ về việc đó, vừa nắm tay Heike vừa nói chuyện về hình xăm mà anh xà moi muốn. Thi thoảng ngừng lại một chút, mắt nhìn ra xung quanh. Rồi thì mỉm cười.
Mọi ngày anh Heike đều đi đường này về hả?
Aashi hỏi Heike như vậy, rồi khi anh trai gật gật thì lại cười nở bông thêm nữa.
Thanh niên chẳng giải thích.
Nhưng về cơ bản thì hẳn là giống hôm qua, khi họ đặt chân đến vùng ngoại ô này.
Đây là đường Heike hay đi về mỗi ngày. Đây là nơi ảnh sống.
Đây là nhà của anh Heike.
Mà xà moi về đến nhà rồi thì liền bạo dạn hẳn.
“Hôn anh đi.”
Aashi nhìn người vừa đẩy mình vào tường mà ra lệnh, trong thoáng chốc nhớ lại hôm qua loài xà moi thậm chí còn không dám nắm tay hay đi cùng anh trong hành lang nhà trọ Diavolo, lúc bước vào phòng từ nhà tắm đi ra còn sượng hết sức sượng. Thanh niên tủm tỉm cười khi nhìn thấy ánh lửa khác lạ trong đôi mắt tím rực của Heike khi đó. Heike quả thực đang rất thoải mái ở nơi này.
“Vâng.”
Aashi thích nhìn anh Heike như vậy.
Thanh niên đỡ lấy gương mặt người yêu ở phía trước, bắt lấy đôi môi cùng nụ cười đầy vẻ khiêu khích kia trong một hơi thở sâu và một nụ hôn dài thật dài. Anh không ngạc nhiên khi Heike nhảy hẳn lên người anh bám như gấu trúc, mà rồi thì Aashi cũng rất hợp tác, cũng xoay ngược người lại để đẩy lưng Heike nghe “thịch” một cái vào vách tường. Tay Aashi một bên chống lên vách tường, một bên đỡ hông Heike để anh người yêu có thể thoải mái hôn cắn anh từ vị trí đó. Hai chân Heike cũng quấn chặt lấy hông Aashi nữa. Trong nụ hôn cuồng nhiệt bất chợt và chẳng ngại ngần gì ấy, tay Heike đan vào gáy tóc Aashi kéo tuột luôn chiếc chun buộc của thanh niên ra luôn. Tóc anh xoã ra tím thẫm, đôi khi vướng cả vào nụ hôn của cả hai, nhưng có vẻ cũng chẳng ai để ý đến luôn. Nếu có, Heike cũng sẽ vuốt ra khỏi mặt anh ngay sau đó rồi.
Ấy hẳn là lần đầu Aashi thấy anh người yêu chủ động như vậy, lại nhiệt thành và đầy vẻ chiếm lĩnh như vậy. Hồng hạc thậm chí còn cảm thấy rõ hai chiếc răng nanh be bé của loài xà moi khi anh trai cắn vờn trên môi anh, và thanh niên cũng nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm lại luôn. Không biết có phải do gene X hay do răng nanh của Heike từ đầu đã như thế không, nhưng Aashi rất thích liếm mấy chiếc răng nhọn nhọn be bé đó của anh xà moi, rồi thì đẩy lưỡi vào qua chúng luôn. Hôn Heike từng chút, lúc từ tốn lúc lại mãnh liệt hơn, cũng đón nhận nụ hôn đáp lại đầy ham muốn của người trong lòng.
Cho đến khi họ rời môi đi, hơi thở hay quần áo tóc tai gì của cả hai đều đã rối loạn hết cả. Trong hơi thở ngắt quãng của mình, Aashi yên lặng nhìn đôi môi ửng đỏ và loang loáng nước của người anh thương, tâm tư sau một đợt cảm xúc cũng dần trở nên bình lặng hơn. Heike bảo anh đi thay quần áo nha, lúc này Aashi mới có thời gian nhìn căn phòng một chút. Đó là một căn phòng ngủ nhỏ nhưng trang nhã. Ánh sáng cuối ngày lọt qua khung cửa tròn mà hắt lờ mờ xuống sàn nhà gỗ, Aashi đi đến bên giường khi Heike gọi anh tới để đưa quần áo, ngồi xuống cạnh chiếc đuôi xà moi vẫn còn vẫy vẫy. Heike hiển nhiên là đang vui lắm. Aashi nhìn cái lưng trắng muốt của người trước mặt lúi húi với đống quần áo (thủng mông hết trơn) một lúc, thanh niên mới nghiêng người, hôn nhẹ lên gáy cổ anh người yêu.
Ráng chiều đỏ trải một bức màn voan lên không gian của cả hai, nhuộm sẫm những lớp màu thời gian xung quanh họ. Khiến cho mọi thứ đều dịu đi, chậm lại. Nụ hôn bình thản của Aashi trên gáy cổ Heike cũng thế, nó giống như hồng hạc chỉ đang dụi môi mình lên làn da hắt bóng của Heike. Tay đưa sang nắm nhẹ lấy tay anh trai, áp trên mặt đệm.
Aashi không nói gì cả. Anh ngẩng đầu lên khi Heike mặc áo lại và đưa cho anh mấy chiếc quần dài. Sau đó là một quyển sổ be bé. Aashi biết đó là gì ngay khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt Heike.
Heike vẫn luôn nhắc đến nó. Nhật ký của Sion.
"Đây là nhật kí của Sion, em đọc trước đi, đừng mang ra khỏi phòng. Anh xuống nói chuyện với Orianna một chút nhé."
Hồng hạc gật gật. Tay nắm tay Heike bỗng nhiên khó buông ra hơn một chút, Aashi kéo anh trai lại vừa vặn lúc Heike cúi xuống hôn anh.
“Em đợi anh Heike.”
Sau khi Heike đi khỏi, Aashi nhìn quyển sổ trong tay. Anh bật đèn ở bàn làm việc của Heike lên, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên có chữ.
...
Cuốn nhật ký không dài. Chỉ vẻn vẹn với mười trang giấy, mỗi trang chưa quá chục dòng chữ viết tay. Aashi biết được cậu trai viết những dòng này là người thuộc đợt thứ nhất. Mười tám tuổi, cũng đã từng sống ở căn phòng này như Heike. Tới thư viện này như Heike vậy.
Suy nghĩ ấy khiến sống lưng Aashi lạnh toát. Anh đọc cuốn sổ khá lâu, nghĩ đến những người đồng hương đã bị giết ở đây. Hunter là người họ từng gặp trong hang động. Người đó đủ mạnh để giết tất cả bọn họ trong nháy mắt và sẽ chẳng ai có thể phản ứng dù chỉ một chút ít. Nếu hôm đó bị giết thật, Aashi thậm chí sẽ không thể tới chắn cho anh Heike.
Đó là sự cách biệt giữa họ với người này.
Aashi chỉ nhận ra tay mình đang run lên khi anh đi kiếm giấy bút xung quanh, để làm rõ một số mối liên hệ. Nghe tiếng ngăn tủ kêu lạch cạch, Aashi dừng lại nhìn tay mình một lúc cho tới khi bản thân trấn tĩnh lại như cũ, mới kéo tiếp ngăn tủ ra. Ánh sáng từ cây đèn soi xuống bên trong, Aashi tìm được giấy bút và còn cả thứ gì rất quen mắt được cất cẩn thận nữa. Bình thường anh sẽ không chạm vào đồ đạc của người khác, nhưng thứ này là...
Thư. Thư, của Aashi.
Còn có cả chiếc lông vũ anh gửi kèm theo từ ngày đầu.
Aashi nghe nhịp tim mình rơi vào một khoảng lặng thinh, mắt chỉ đăm đăm nhìn những bức thư được Heike buộc lại gọn gàng.
Anh nhớ từng bức thư mình đã gửi đi. Gửi cho ai, nội dung ra sao. Bao nhiêu bức.
Heike chẳng bỏ đi bức nào hết. Aashi thì đã đốt cả để huỷ hết dấu vết danh tính, nhưng Heike vẫn còn đang giữ thư Aashi gửi cho anh trong hộc bàn thế này.
Thanh niên ngồi nhìn chúng nó một lúc. Sau cùng thì lấy giấy bút, viết thêm một bức nữa, đặt lên chồng thư trong hộc bàn.
...
Trong những ngày tới họ không ở đây, nên Heike sẽ không đọc được bức thư này cho đến khi Aashi về Vulcan Village. Aashi viết xong vừa vặn khi Heike trở lên, mở cửa bước vào phòng nghe lét két. Thanh niên cất giấy bút đi, cầm theo cuốn sổ của Sion không bỏ xuống, bước tới ôm anh người yêu vào lòng.
Giấc mơ hồi trưa kỳ thực không khiến Aashi sợ. Nếu Heike có người khác (nuôi xà moi khác) và không muốn Aashi nữa, anh sẽ chỉ đau lòng thôi. Sẽ chấp nhận bị bán vào lò mổ không sao.
Nhưng nếu... nếu người bỏ mạng...
Đó sẽ là cơn ác mộng tồi tệ nhất của Aashi.
Last edited by
Ririka on 18 Dec 2020, 01:42, edited 2 times in total.