Thời gian: Ngày nào đó
Địa điểm: Nhà
Khoảng thời gian nho nhỏ giữa hai bữa ăn của họ hôm đó trôi qua một cách yên tĩnh, với tiếng tivi được vặn ở âm lượng thấp và những lời kể chuyện trôi qua dịu dàng. Nana để Charles nắm tay mình đặt trên ngực em, tay bên kia vẫn xoa nhẹ mái tóc đen của bé con. Hơi ấm từ người Charles dần khiến các ngón tay mảnh mai của Nana ấm áp lên, cũng khiến tâm tư anh trở về bình yên như ngày nào.
Không có gì đáng sợ, hay dữ dội, hay đau lòng cả. Nana lắng nghe Charles và câu chuyện lang bạt của em, cảm nhận dòng tâm tư chảy trong từng lời nói của bé con, lại dụi nhẹ vào khớp ngón tay bé con khi em đưa tay chạm lên gương mặt mình. Kể cả bàn tay của Charles dường như cũng trở nên phong trần và sương gió hơn trước, nhưng lại cũng vẫn mềm mềm như ngày xưa. Nana đưa tay lên đan nhẹ vào lòng bàn tay Charles, để mu bàn tay của em trượt miên man trên gò má mình.
Mắt Nana nhìn em, mang theo tất cả sự dịu dàng và mộc mạc đã ủ ấm trong tâm hồn anh từ ngày Charles đi, mang cả một nụ cười bình bình, lặng lặng.
Có đôi lúc trong câu chuyện của em Nana lại lên tiếng hỏi vài thứ, tỉ như anh Garvin thì bây giờ thế nào rồi? Trước đây có thời gian Garvin hay qua ăn mì với Charles, Nana không tiếp xúc nhiều lắm nhưng rất có cảm tình với anh khách quen của bé con. Garvin còn đi cùng Charles một đoạn, đồng hành với em một thời gian. Như vậy thật tốt.
“Hôm trước có một con chó nhỏ chạy vào nhà đấy.” Nana vuốt mấy sợi tóc mái ra khỏi gương mặt Charles, để lộ cái trán cao của em. Tay anh dừng lại một chút. Nhìn Charles ở góc độ này khiến lòng anh lặng đi, và nụ cười thì trở nên ngơ ngẩn. “Anh... nghĩ rằng nó rất hợp với anh Garvin.”
Charles đang ở đây. Kể cho Nana nghe, về chuyến đi dài của mình.
“Đứa bé sẽ thích ảnh. Anh cũng muốn cảm ơn anh ấy.”
Cảm ơn vì trong những ngày tháng vô định và lạc lõng của người anh thương nhất, khi Nana không thể ở đó, Charles đã có Garvin làm bạn đồng hành.
“Anh có cảm giác anh Garvin sẽ hợp nuôi chó con.”
Nana vuốt ve vầng trán em. Những chuyến đi dài đằng đẵng của Charles, những ngày tháng trống rỗng và vô vọng của Nana, lúc này dường như đang đan vào nhau trong lòng bàn tay hay những cái vuốt ve trên gò má cả hai. Trở thành những câu chuyện nhỏ nhẹ về một phần đời đã qua mà, dù Nana biết Charles vẫn còn giấu đi nhiều tâm tư (và có lẽ cả anh cũng thế), nhưng lúc này ở đây đã nhẹ đi nhiều.
Không phải cô đơn trong ngàn vạn sinh mệnh của thế gian, là phước lành lớn nhất rồi.
...
Nana nhớ cái ngày Charles đi. Anh ở dưới nhìn theo, bé con rời khỏi bầu trời của hành tinh này như một ngôi sao băng vậy.
Một ngôi sao băng xinh đẹp, sáng rực, mang phước lành cho người khác, nhưng đơn độc.
Nana đã nghĩ, anh muốn làm một ngôi sao đôi thanh tĩnh. Bé xíu thôi cũng được, nhưng có đôi có cặp trên bầu trời.
Cuộc sống của họ phần nào trở về như ngày trước, với những niềm vui be bé nhưng tràn đầy. Những bữa cơm có tiếng nói cười và hơi ấm của đồ ăn, những giấc ngủ có hai vòng tay, và thức dậy cùng vị của nắng. Sự hiện diện của bé con trong căn nhà đã không còn khiến Nana bỡ ngỡ hay nhói lòng như hôm đầu tiên nữa, dù rằng có nhiều lúc anh vẫn nhìn Charles mà ngẩn ngơ đi. Có nhiều lúc Nana vẫn đưa tay ra chạm vào em mà không có lý do, hay níu em lại cũng không có lý do, chỉ để chắc rằng Charles đang thực sự tồn tại.
Có nhiều lúc, tỉ như sau bữa trưa hôm đó, Nana ra ngoài và trông thấy Charles đã lăn ra ngủ trên ghế sofa. Nana bèn nhón chân tới bên cạnh em. Anh không ngồi xuống vì sợ trọng lượng của mình đè lên mặt ghế sẽ khiến Charles thức giấc. Nana gầy nhưng không phải hơi nước, mà Charles ngủ trưa yên giấc, anh không muốn đánh thức bé con.
Vậy nên Nana co chân, chui vào khoảng trống giữa bàn nước và ghế bành mà ngồi thu lu trước mặt Charles. Tay anh bám nhẹ vào mép ghế, mắt nhìn theo lồng ngực phập phồng của Charles rồi chuyển lên gương mặt em. Trời lúc này đã là tầm mười hai rưỡi trưa. Nana cứ ngồi như vậy một lúc lâu, rồi thì anh cũng nghiêng đầu tựa má lên mép ghế luôn. Khoảng cách tới gương mặt em lúc này còn gần hơn khi Charles nằm trên đùi Nana nhiều.
Không hiểu sao nụ cười trên môi Nana lại nhạt đi dần. Lúc đầu anh thấy an toàn lắm và còn thích thú nữa, Charles ngủ trông y chang dáng mèo mun, cái lúc Nana ngồi xuống cạnh em thì bé con còn cuộn người lại về phía anh làm Nana giật cả mình. Tim anh nhảy lên một nhịp như thể vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó, hay chỉ đơn giản vì gương mặt Charles lúc này chỉ cách anh có tầm mười lăm phân. Nana có cảm giác mặt anh lại đang nóng lên, nhưng rồi Charles không thức giấc và cũng không có chuyện gì xảy ra, nên nó lại nhạt dần.
Nhạt dần, về thành một điều gì đó nhức nhối đọng trong lồng ngực. Nana lặng yên nhìn bé con. Tay anh đưa lên trước một chút, nhè nhẹ kéo nắm tay đang che mất một phần gương mặt của Charles ra. Không hiểu sao, gương mặt một ai đó khi đang ngủ còn truyền cảm hơn khi thức nhiều.
Có lẽ vì lúc này Charles đang không nhìn anh, mà chỉ có Nana đang nhìn Charles. Anh nhìn từ hàng mi mỏng của Charles đến làn da dưới mắt nơi chúng đặt lên, một quầng thâm nhạt ẩn hiện dưới da, và gò má thì nhuốm màu của tháng năm và mỏi mệt. Đôi môi hay khuôn miệng em cũng không còn cảm giác như trước. Như trước, lúc nào Charles cũng thích ăn uống, mà Nana nhìn Charles nom nom cái này cái kia, lúc nào cũng thấy vui tươi cả.
Hẳn là vì vậy mà những điều bé con nói với anh cũng khác. Nana cứ nhìn em như thế, lâu rất lâu. Đau lòng rồi lại nhẹ nhõm, rồi lại những cảm xúc bâng quơ khác trộn lẫn trong đáy mắt. Tay anh đưa ra phía trước, khe khẽ chạm lên gò má bé con, lên cả bờ môi mỏng đang khép hờ.
Charles đã rất đau khổ.
Bé con kỳ thực không thay đổi, chỉ là nỗi đau tồn tại từ trước cả khi em rời khỏi đây, theo năm tháng, đã tích tụ lại trên đôi vai của em. Nana có lẽ đã nhận ra điều đó kể cả khi Charles đang cười với anh. Từ trước khi em rời khỏi đây, và khi về cũng vậy.
Nhiều đến mức chỉ lẳng lặng nhìn em ngủ yên giấc như lúc này thôi cũng khiến tâm tư Nana cuộn lên những cơn sóng lăn tăn. Nana không biết bản thân đang đau lòng vì em, vì anh, hay nhẹ nhõm vì em đã ở đây rồi. Hay lo sợ, rằng sẽ có một ngày Charles lại biến mất lần nữa.
Hay một chút hoang mang nữa.
Nana không muốn phải lo sợ nhiều như thế. Anh không muốn quãng thời gian đã qua của họ trở thành một vết thương ngầm mà một lúc nào đó sẽ nứt ra, và họ sẽ rơi về hai phía vực thẳm ngược nhau trên cùng một vách đá cheo leo. Anh muốn được sống bên cạnh người anh thương bằng mọi thứ mình có, hạnh phúc và khiến em hạnh phúc bằng cả tâm hồn mình.
Nana sợ.
Anh dừng lại khi đôi môi của Charles chỉ còn cách bản thân có một hai phân. Hơi thở nhè nhẹ của em phả lên gò má anh, Nana nhận ra bản thân đã lại rơi lệ từ khi nào.
“Em yêu anh.”
Charles yêu anh.
Nana hiểu điều đó. Nghe thấy điều đó, cảm nhận được điều đó, biết rằng, đó không phải tình cảm trước giờ mà họ vẫn luôn dành cho nhau. Charles đang yêu anh theo cái cách anh đã từng yêu ai đó bằng cả trái tim mình ngày trước. Một thứ tình cảm đầy khao khát, đầy mong nhớ, rất mãnh liệt, cũng rất đau lòng.
Cảm giác khi trái tim đập vì một ai đó khác. Bản thân thuộc về ai đó khác, và mong đợi người đó cũng sẽ thuộc về mình.
Lồng ngực Nana đau thắt lại. Nước mắt anh lăn đi, nhẹ nhàng thấm vào mặt ghế bành.
Charles là điều trân quý nhất trong cuộc đời anh.
Nana không muốn em chịu thiệt thòi, hay tổn thương, hay nhận về điều gì đó không xứng đáng với mình.
Ngày tiếp theo và vài ba ngày sau đó, trời đều mưa như trút nước.
Chuyến đi chơi dã ngoại của hai đứa bị lùi lại tới cuối tuần - hoặc tới khi nào bầu trời của tinh cầu đầy nước này quyết định ngừng mở cửa xả lũ mà trong xanh trở lại. Mưa lớn nên Nana với Charles cũng không đi đâu. Hai đứa chỉ quanh quẩn ở nhà với nhau, tận hưởng sự có mặt của nhau trong cái không khí thanh sạch mát lành mà cơn mưa mang lại.
Đó là những ngày yên bình, ngoại trừ việc Nana cư xử có chút giống loài chó nhúng nước mưa, độ lơ ngơ của anh tăng cao mà độ bám người cũng vậy. Người ở đây dĩ nhiên là Charles chứ không phải mấy con ma xó. Hôm trước Charles đuổi cảnh cáo một con ra khỏi nhà vì nó hiện hình làm vỡ cái lọ trồng cây thuỷ sinh, Nana còn đứng ở cửa phòng nhìn em, sau bị Charles trông sang mới luống cuống lấy chổi ra dọn chỗ thuỷ tinh vỡ. Nana không còn đỏ mặt nhiều như hôm đầu tiên Charles về nữa, có thể vì thế mà mức độ “lộ liễu” của anh cũng tăng lên. Đôi khi anh sẽ tự động nắm lấy tay Charles không lý do, hay tới đằng sau ôm lưng em - cũng chẳng vì lý do gì cả. Mà nhìn bé con thì còn nhiều hơn nữa. Những ngày mưa không khí ẩm thấp, hai đứa lăn từ chỗ này sang chỗ kia, từ phòng khách đến phòng ngủ rồi phòng ăn, thời gian không dính lấy nhau thực chẳng có nhiều.
Đôi khi Nana sẽ chỉ yên lặng nhìn Charles như buổi sáng hôm đầu tiên em về lại đây, hay thậm chí là như hôm đầu tiên Nana từng gặp em vậy. Có lẽ anh thần sống trăm tuổi lúc này cũng chẳng rõ bản thân mình đang nghĩ gì. Đôi khi anh sẽ nghĩ ngợi nhiều lắm và điều đó bão hoà trong ánh mắt, đôi khi nó gần như lại trống trơn, để hình ảnh của thiếu niên tóc đen hiện lên thật rõ ràng. Mà, cũng không hẳn là anh không còn đỏ mặt nữa. Nana dường như nhận thức được nhưng anh không né tránh, trên gương mặt với hai gò má phiếm hồng đôi khi còn lộ ra một vài biểu cảm lạ lùng làm sao. Trông như trầm tư, lại như kiên định.
Những lúc như vậy, tiếng mưa rả rích bên ngoài và sự thấu hiểu của Charles là bạn thân của anh.
Đôi khi Nana tiến tới gần hơn cả khoảng cách rất gần trước kia của cả hai. Không chỉ có buổi sáng khi thức dậy và cần sự an toàn, Nana còn chủ động dụi Charles vào những lúc khác, như khi họ lăn lê trên ghế sofa cùng nhau, khi tiếng mưa bên ngoài đủ dễ chịu để hai đứa có thể mang chăn ra cạnh cửa sổ nằm chơi, hay trước khi họ chìm vào giấc ngủ. Anh giống như một cục lông thứ thiệt luồn luồn dụi dụi vào người Charles, bất cứ nơi nào có hơi ấm của bé con.
Hay, một hôm nọ khi Charles đi tắm. Căn phòng ngập hơi nước bất chợt bị mở ra một khe tí teo, khiến không khí nóng bên trong thoát ra, và Nana từ bên ngoài luồn vào.
Trên tay anh cầm một cái khăn bông.
Và một chiếc bông tắm.
Và... hết rồi.
Nana thậm chí còn không đi dép. Lúc này Charles đã cởi quần áo ra rồi và cũng đang ở trong bồn rồi luôn, nhà tắm của họ chia đôi bằng kính mờ với giỏ quần áo để bên ngoài cho đỡ ẩm ướt, bên trong có bồn tắm lớn và vòi sen để tráng người. Mỗi lần xả nước nóng vào bồn, bên trong sẽ nghi ngút hơi nước. Nana đứng giữa tầng tầng hơi nước đó, mặt lại mang vẻ kiên định và trầm tư như cả tuần nay, gò má đỏ lên ở mức độ vừa phải thôi, lên tiếng sau khi đóng cánh cửa kính lại sau lưng mình.
“Anh... vào chung với em nhé.”
Ấy không giống một câu hỏi cho lắm, vì sau đó Nana liền bước về phía Charles luôn. Dù sao anh cũng cởi sẵn quần áo bỏ bên ngoài phòng rồi.
Nana đang rất nghiêm túc. Còn có chút quyết liệt.
Nana sợ, nên anh phải biết chắc chắn.
Rằng bản thân không phải vì đã sợ mất em nhiều đến mức sinh ra một thứ tình cảm đáng thương và không công bằng.
Rằng trái tim anh không đập vì như vậy.
